Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Phan_83
Chỉ chốc lát, Lạc Thành nhíu mi, giơ tay lên, mạnh mẽ lấy ra, đem cô túm đứng dậy, lôi kéo đi ra ngoài.
Lam Đóa hoàn toàn hoảng sợ.
"Anh, anh , anh . . . Anh muốn làm gì a? Anh dẫn tôi đi đâu chứ? Buổi chiều tôi còn phải đi làm đấy." Cô không kịp cảm thụ được bàn tay đang nắm tay cô của anh có bao nhiêu cứng rắn có bao nhiêu lạnh lẽo, tựa như động kinh muốn trốn thoát.
Lông mày Lạc Thành càng nhíu chặt, túm cô áp lên trên tường, chậm rãi ghé sát lại nhìn cô từ trên xuống dưới :" Ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng tranh thủ đi xem mắt, cô quá thèm khát rồi có phải hay không? Hử?"
Lam Đóa bị bức tường gồ ghề phía sau đâm vào lưng đau đớn không chịu nổi, vừa nghe thấy anh nói như vậy liền nóng nảy: "Cái gì a? Tôi thèm khát cái quỷ gì? Năm nay tôi 27 tuổi rồi, 27 tuổi đấy? Tôi muốn đem mình gả đi được chưa? Anh gặp qua cô gái nào 27 tuổi còn chưa lập gia đình không? Cũng không phải ai cũng tốt phúc như Hi Hi, có Tần Dịch Dương yêu cô ấy, yêu đến mức bày mưu tính kế để có thể kết hôn cùng với cô ấy, tôi thực sự rất muốn bị người ta tính kế a, nhưng mà những người theo đuổi tôi anh đều thấy rồi đấy, đều là đức hạnh như vậy, tôi có biện pháp gì chứ?"
Lạc Thành nín thở, cảm thụ được khẩu khí vẫn còn kiêu ngạo bệ vệ của cô.
Cách xa 5 năm, cô gái này vẫn như trước đây, lắm lời không ai ngăn được, gào thét khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, Lạc Thành lại lần nữa túm lấy cô, thản nhiên nói: "Tôi mới vừa xuống máy bay, chưa có ăn cơm, cùng với tôi đi ra ngoài ăn."
Có thể bởi vì ngữ khí của anh khá tốt, Lam Đóa không còn so đo gì nữa, thế nhưng cứ mơ mơ màng màng đã bị anh túm lấy lôi ra khỏi căn phòng, trước khi đi cô cố sức mà cầm lấy cái túi xách nhỏ của mình, không đến mức ra khỏi cửa mà ngay cả di động cùng tiền cũng không mang, bằng không bị bán đi cũng không biết.
Dưới lầu, ánh nắng tươi sáng, lái xe nhìn thấy hình ảnh một đôi nam nữ đi xuống thì có chút giật mình.
Thì ra là như vậy.
Thoạt nhìn nữ hài tử cũng không phải là tuổi trẻ non nớt, chính là vẫn có một cỗ hơi khí không an phận, thân ảnh Lạc Thành to lớn bao trùm khiến cho thân thể cô càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, từng bước lảo đảo vì bị anh túm lấy.
"Anh có thôi đi không hả?" Ý nghĩ của Lam Đóa ứ đọng trong ánh mắt, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tới Trung Quốc cũng không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, làm sao mà tôi biết khi nào anh về, loại thời tiết này, đồ ăn thừa ở nhà tôi không ăn hết cũng chỉ có đổ cho chuột gián ăn thôi, anh có biết không hả . . . ."
Cằn nhằn nói lan man, vẫn như năm đó.
Lạc Thành sải bước đi lên phía trước, anh đẩy vai Lam Đóa đem cô nhét vào bên trong.
Cửa xe đem toàn bộ thanh âm của cô nhốt ở bên ngoài, qua cửa kính Lạc Thành nhìn liếc qua bộ dáng cô gái nhỏ bị ngã đau đến nhíu mày kia, trong lòng có chút mềm mại, không biết vì sao mà rung động, đi sang bên kia, mở cửa ngồi vào trong.
"Tùy tiện tìm một khách sạn, có thể ăn được là tốt rồi, đi nhanh lên." Lạc Thành đơn giản nói vài câu, tựa như thức ăn mà Lam Đóa làm ở nhà không thể ăn được vậy.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là nằm úp sấp lên ghế trước, tốt bụng nói: "Bác lái xe, đi đến ngã tư phía trước quẹo phải, đi thêm 800m nữa có một khách sạn lớn đó."
"Anh ta là từ Anh trở về a! Nước Anh đấy! Anh ta có tiền, không hãm hại chút nào đâu."
Trên mặt lái xe nín cười, mặt Lạc Thành lại không chút thay đổi, mặc kệ cho cô hồ nháo.
"Tôi cùng anh ăn một bữa cơm, sau đó anh đưa tôi đến công ty, khoảng cách từ chỗ đó đến công ty không xa lắm, chúng tôi có 2 tiếng nghỉ trưa thôi." Lam Đóa tiếp tục chỉ huy, nghĩ như thế nào cho tốt đẹp nhất, "Tôi nhất định cho anh ăn rất vui vẻ."
Giống như tất cả giới trí thức đi làm trong thành phố này, cuộc sống của cô cũng có quy luật, vòng qua vòng lại, thời gian 5 năm đã vội vã lùi về quá khứ, đảo mắt một cái cô thực đã 27 tuổi, mặc kệ có tích cóp thế nào, cuộc sống vẫn thực vất vả.
Lạc Thành nhìn thấy công trình xây dựng bên ngoài cửa sổ, hoa lệ chói mắt, trong lòng có chút cảm giác lạnh lẽo.
"Cô rất vất vả?" Anh hỏi.
Lam Đóa lắc lắc đầu, "Cũng không tính là vậy, chính là có chút vội vàng, Hi Hi đi rồi tôi không có việc để làm, mỗi ngày đều ở trong công ty tám chuyện linh tinh, cùng với mấy em cùng làm đi ăn cơm mua sắm, rất tốt. Anh ở nước Anh chắc là tốt lắm nhỉ? Anh có thể kể cho tôi nghe một chút sự tình của Hi Hi bên đó được không? Có được không?"
Cô có chút lớn mật, giơ tay giật giật tay áo của anh.
Trong lòng Lạc Thành có tia phức tạp, không thể nói thành lời.
Anh giơ tay cầm lấy bàn tay có chút gầy yếu kia.
Xương ngón tay nho nhỏ, mảnh mai yếu ớt, cầm trong lòng bàn tay có cảm giác muốn thương yêu. Lạc Thành rất ít cầm tay con gái, cơ hồ là chưa từng có, hiện tại mới rõ ràng thì ra cảm giác là như vậy.
"Lam Đóa" Lạc Thành nhẹ nhàng hấp một hơi, thản nhiên quay đầu lại nói, cặp mắt tuấn tú có chút hoảng hốt hờ hững, dùng lời lẽ thương lượng nói: "Nghỉ công việc hiện tại đi, đi theo tôi, tôi cam đoan cái gì cô cũng không thiếu, thế nào?"
Lam Đóa choáng váng.
Cô hoảng hốt nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ của Lạc Thành là gì.
"Đương nhiên còn có một điều kiện nữa." Anh bổ sung, "Dừng tất cả mấy cuộc xem mắt chết tiệt của cô đi."
Lam Đóa càng choáng váng
Cô thực cẩn thận suy nghĩ một chút, cô hiện tại không phải là bông hoa xinh đẹp 19, 20, lại càng không phải cô gái xinh đẹp như Hi Hi khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn chà đạp, vận khí càng không may mắn đến mức gặp được một người đàn ông có tiền cùng cô có một đoạn hôn nhân có một không hai kia. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn thầy tướng số đều nói cả đời này cô vô tài cũng vô tai, đần độn cũng có mặt tốt đó chứ.
Như vậy, tình huống trước mắt rốt cuộc là cái gì?
"Anh . . . Thiếu đàn bà sao?" Cô đè nén rung động cùng si mê, tò mò hỏi.
Lạc Thành nghĩ nghĩ, anh hẳn là không phải thiếu đàn bà, có thể nói anh chưa từng có đàn bà.
Như vậy anh nói ra chuyện này rốt cục là muốn gì chứ???
Kỳ thực trong lòng Lạc Thành vẫn luôn hiểu rất rõ, anh không xem là công thành danh toại, chỉ có thể xem như cả đời này thực sự đã không có gì băn khoăn cùng ưu sầu, mọi chuyện ở bên Anh đã ổn định đi vào quỹ đạo anh không cần phải bôn ba nữa, một người đàn ông như vậy, có lẽ là trong lòng đang nghĩ muốn tìm một chốn yên ổn.
Anh muốn yên ổn, muốn cô gái này ở bên cạnh anh, tựa như 5 năm qua vẫn chỉ có mình cô liên lạc với anh qua mail, đây là mối liên hệ duy nhất của anh với Trung Quốc, anh cũng không tin tưởng rằng cô gái này nếu như xem mắt kết hôn về sau còn có thời gian nhàn hạ mà thoải mái lải nhải cằn nhằn nói chuyện với anh nữa.
Chưa bao giờ cảm thấy được ở bên cạnh một người lại có cảm giác tốt gì cả, chính là đột nhiên có một người buông tay rời đi, anh thấy mình không thể thích ứng.
Lam Đóa hơi chút giật mình, tay bị anh nắm ở lòng bàn tay, muốn động đều không thể động được, đôi mắt trong veo có một tia sợ hãi, dù sao cô cũng chưa từng được nghe Lạc Thành giãi bày lòng mình như vậy, cho tới bây giờ khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm như sát thủ kiếm hiệp, đột nhiên nói như vậy, thật sự làm cho đầu óc của cô loạn một mảnh.
"Cái kia... Anh đợi một chút... đợi một chút a, được không?" Cô tỏ ra yếu thế cầu xin.
Lạc Thành cũng không có dự định nói thêm gì nữa, một chút thời gian ăn cơm, hẳn là nên để cho cô ổn định, sau này về rồi nói cũng chưa muộn.
Vẻ mặt thay đổi như chớp mắt của Lam Đóa rơi vào mắt Lạc Thành nghiễm nhiên khiến cho anh hiểu được cô không thèm đem những lời anh nói để trong lòng, cô cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài, bộ dáng cười ha hả giống như đang lén nút gì đó.
Có bồi bàn người nước ngoài tiến lên mở cửa, dùng tiếng Anh hỏi một câu, Lam Đóa nghe không hiểu được, mồ hôi tuôn như tắm, thực sự tiếng Anh của cô không được tốt lắm nha.
May mắn phía sau có người đàn ông cao lớn đi tới, ngũ quan góc cạnh lộ ra lực sát thương vô hình cũng khiến người khác mê mẩn, đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng khiến kẻ khác tim đập nhanh, chỉ nhìn liếc mắt một cái hơi thở của cô liền trầm tĩnh lại, tùy ý để anh nắm ấy tay.
Lạc Thành cũng cúi đầu, nói một câu tiếng Anh, mang ngữ điệu chính thống London, giọng nói rất êm tai.
"Đi vào đi!" Anh thay đổi nói tiếng Trung Quốc với người trước mặt.
Lam Đóa ngượng ngùng theo sát anh đi vào trong, đại sảnh xa hoa bên trong khiến cho cô có chút nghẹn thở, đúng là tiên cảnh, trần nhà được nạm không ít pha lê nhìn như là kim cương vậy, tựa như muốn tạo thành bầu trời xanh thẳm, ánh sáng xanh ngọc càng không ngừng lóe ra, ôn nhu mà mê người, cô ngẩng đầu mê muội xem, không có cảm giác được Lạc Thành đang nắm tay mình, đem cô kéo vào một căn phòng thuê chung.
Điều hòa mở lên không khí thực thoải mái, Lam Đóa vô cùng ngạc nhiên nhìn hết thảy bên trong, chỉ kém là khóc thút thít mà thôi.
"Ôi, cái bàn thật lớn" Cô sờ sờ mặt bàn "Chúng ta chỉ có 2 người, hay là đổi sang phòng khác đi"
"Không có phòng nhỏ hơn!" Lạc Thành thản nhiên giải thích, khi nghe được những lời này, miệng Lam Đóa mở lớn hình chữ O.
“Bởi vì không có phòng nhỏ hơn nên liền thuê phòng Vip cao cấp nhất? Đại gia, ngài đang nói đùa sao? ’’
Nhưng rất nhanh Lam Đóa đã biết anh không có nói giỡn, bởi vì khi cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế ngồi chưa đến 10 phút thì một loạt những phục vụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám hướng phía bàn ăn đi tới, trong những chiếc nồi màu bạc không biết đựng cái gì, từng màu xanh xanh khiến cho cô sợ hãi than nhẹ, kỳ thật ở Bác Viễn không phải chưa nhìn thấy sự xa xỉ bao giờ, chỉ là ở đây bọn họ chỉ có 2 người nha! Gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì chứ?
Có một bữa cơm thôi mà, Lam Đóa có chút không yên lòng.
Bọn họ ngồi cách nhau ba ghế, Lam Đóa trừ bỏ cắm đầu ăn còn có động tác duy nhất là giương mắt nhìn Lạc Thành phía đối diện, kỳ thực khuôn mặt người đàn ông này cũng rất tuấn tú, nhưng mà bình thường cứ bày ra cái bộ mặt lãnh đạm khiến cho người khác không thể thưởng thức được vẻ mị hoặc của nó, giờ phút này Lam Đóa đang cầm một chén nhỏ canh mà nhìn anh, thế nhưng lại cảm thấy anh thực sự vô cùng tuấn tú.
"Nhìn no rồi sao?" Lạc Thành lấy giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu hỏi.
"Kỳ thực anh rất đẹp trai nha . . ." Cô ăn ngay nói thật, trên mặt đám mây đỏ cứ dần dần lan tràn.
"Đã suy nghĩ đến việc ở bên cạnh tôi hay chưa?" Lạc Thành trực tiếp hỏi.
Lam Đóa bị nghẹn, vị cay dừng ở cổ thật khó chịu, cô vội vàng uống một ngụm nước, một bên dùng sức ho khan một bên oán hận nhìn người đàn ông kia.
"Cái kia, kỳ thật. Tôi đến bây giờ cũng không biết được đến tột cùng là anh muốn cái gì!" Cô rối rắm nói, "Theo lý thuyết anh muốn tìm người phụ nữ như thế nào mà chả có, nhưng tại sao anh lại cố tình tìm tôi! Sau nữa là không phải anh muốn có người cùng anh, mà là anh quá cô đơn, muốn tìm người lấp vào, chỉ không biết là cần tìm ai, không biết sau này anh có cưới tôi hay không, không chừng cũng không thèm nhận tôi là bạn gái, chuyện mà không có kết quả gì, tôi làm chi phải đáp ứng anh chứ?"
Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, ngồi dựa vào ghế nhìn cô.
Lam Đóa nói xong, cũng hiểu được mình có chút uất ức, loại đàn ông như vậy toàn chỉ dựa vào mình có chút thân thiết liền tưởng mình muốn dính vào. "Cảm thấy buồn chán quá thì tìm người XXOO, tùy tiện tìm mấy tiểu thư chân dài cao ngất đó chắc chắn là hầu hạ rất khá nha, khi nào tâm tình thấy cô đơn thì đến tìm tỷ tỷ đây, chỉ cần đánh một cuộc điện thoại, nghĩ muốn tán gẫu đến ai đại ca đây liền tán gẫu với anh. Làm gì phải gây tai họa cho gái nhà lành chứ?"
Lam Đóa cô không phải là người mà cứ yêu là nhất định phải cưới, không phải là cô gái vì duy trì trinh tiết khi lần đầu tiên bị hủy liền tìm đường tự sát, thanh xuân, tình yêu, cô có khả năng, nhưng là hiện tại tuổi của cô không cho phép cô mạnh miệng
27 tuổi, sau này khi cô kết hôn, không thể nói với chồng của mình, tôi trước đây được một đại soái ca nuôi dưỡng, hắn ta dùng tôi làm công cụ thỏa mãn . . . . Cuộc sống hôn nhân của cô khi đó còn hạnh phúc sao?
Thế giới này, cô thầm nghĩ chỉ cần bình an ổn định là đủ rồi.
Lại uống một ngụm nước nữa, vị cay trong miệng liền giảm hẳn, Lam Đóa khẽ cắn môi, "Trước kia anh không có đàn bà sao?"
Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành không có chút cảm xúc nào, chính là ánh mắt của anh đã nói trước đây anh không có đàn bà là nói bậy.
Là đàn ông ai cũng có nhu cầu sinh lý, có thời điểm thuần túy chỉ là phát tiết cùng thỏa mãn, đích xác anh đã từng có đàn bà trên giường, cũng không thể nói là nhiều nhưng mà cũng không ít, càng không biết đến đối phương là ai, hết thảy đều là đôi bên tự nguyện mua bán, ngươi tình ta nguyện. Tính tình của anh vốn lạnh lùng, thậm chí sau khi ân ái với bất luận kẻ nào cũng sẽ đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi.
Thậm chí ngay cả nói anh cũng chưa thèm nói một câu với những người đó.
"Có!" Ánh mắt Lạc Thành dịu đi một chút, nhẹ giọng nói.
Lam Đóa giận dữ, "Không tính tìm mấy minh tinh chân dài kia?"
"Vậy thì không có!"
Rất kỳ quái, nồi lẩu trước mặt cứ ùng ục sôi, tâm tình Lam Đóa lại cũng ùng ục mà sôi lên.
"Anh không nói dối chứ? Anh chưa từng có bạn gái? Chỉ cần ở cạnh nhau lâu lâu một chút cũng được!" Cô gợi ý cho anh.
"Không có!" Lạc Thành khẳng định nói, lời nói không chút cảm xúc khiến cho mặt Lam Đóa cứng đờ một hồi, đây quả thực là cực phẩm nam nhân nha.
"Kia . . . Vậy anh nói đi, vì sao lại muốn tìm tôi?" Cô to gan một phen, rất không mặt mũi mà hỏi anh nguyên nhân là gì.
Lạc Thành nhíu mi suy nghĩ nửa ngày.
"Không biết, đừng ép hỏi tôi về vấn đề này được không? ’ Lạc Thành hơi chút suy tư: "Thời điểm tôi bình tĩnh rất nhiều, rất ít khi xúc động như vậy, không có nguyên nhân."
Lam Đóa có chút thất vọng, cô thề, đúng là có một chút thất vọng nha.
Cô không hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, đem những mỹ vị này nếm thử gần hết, ngẩng đầu làm điệu bộ no rồi, lau miệng, đứng dậy uống một ngụm nước lạnh lấy lại tinh thần, sau đó cô đi đến trước mặt Lạc Thành, bình tĩnh dừng ở trên mặt anh.
"Nếu như là anh chủ động nói muốn cùng một chỗ với tôi, tôi đây sẽ suy nghĩ, anh là dựa vào cảm giác của anh để làm việc, tôi cũng dựa vào cảm giác của mình để hành sự, cho nên hiện tại . . . đừng có động đậy!" Lam Đóa cúi đầu, có chút nghiến răng mà nói.
Lạc Thành đã gặp tình thế nguy nan rất nhiều, chiêu thức của tiểu nha đầu này căn bản là không thể hù dọa được anh.
Anh tao nhã ngồi dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, lông mày dày đậm khiến cho người ta mê muội.
Tim Lam Đóa đập ầm ầm, ôm chặt lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên . . .
Chỉ là nụ hôn rất nhẹ dừng ở trên cánh môi của anh, không có thâm nhập, không quá thân thiết, chỉ là như chuồn chuồn lướt qua, nhưng đều nghe thấy hơi thở của nhau.
Mắt Lạc Thành mở lớn, dừng ở khuôn mặt nữ hài tử trước mặt, nhìn có vẻ cô không hưởng thụ lắm, có chút khẩn trương, bàn tay đang áp lên mặt anh cũng có điểm nóng lên, nhưng là, anh luôn luôn không bao giờ giao quyền chủ động cho người khác.
Còn có, cánh môi kia thực mềm thực ẩm ướt, anh không thể nhịn được, ôm lấy thắt lưng của cô, hôn lại mãnh liệt.
Lam Đóa cả kinh, há miệng định hô lớn, nhưng lảo đảo một cái đã bị anh ôm gọn lấy.
Hơi thở nam tính ùn ùn kéo tới, cô không có sức lực để chống đỡ, "Đừng, đừng . ." hai tiếng liền nói không ra lời nữa, Lạc Thành hung hăng mà tàn sát cánh môi của cô, đầu lưỡi nóng bỏng cậy mở hàm răng khép chặt của cô, nhấm nháp lời nói trong miệng của cô.
Lam Đóa kinh ngạc trừng lớn mắt, hai tay đặt trong ngực anh, theo bản năng muốn chạy trốn.
Cô chưa từng cùng người khác hôn môi như vậy!!!
Nghĩ lấy chồng, bàn chuyện yêu thương, cùng lắm hôn môi cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hai cánh môi mềm mại dây dưa, đụng tới răng nanh liền tự động lùi về phía sau, nhưng mà không giống như bây giờ, hôn sâu như vậy, răng của cô cũng không thể khép lại, hơi thở mùi đản hương quanh quẩn, ngọt ngào trong miệng bị người đàn ông này hút lấy, cái lưỡi mẫn cảm bị chà xát, nặng nề mà yêu thương.
Cô cũng vô cùng thưởng thức hương vị sạch sẽ của người đàn ông này, nhẹ nhàng khoan khoái, khí phách ngang ngạnh.
Mà tư thế hiện tại, là cô bị ôm ngồi trên đùi anh, gáy bị đè xuống, hai tay gắt gao ôm lấy vai anh, tiếp nhận sự tàn sát của anh, Lạc Thành nhíu mi, cảm thấy miệng cô vẫn cứng ngắc, anh hôn thật sự không thoải mái.
Bàn tay dời khỏi lưng của cô, tay hơi hơi dùng sức chế trụ cằm dưới của cô, Lam Đóa bị đau, khớp hàm vô thức buông lỏng ra, anh tiến quân thần tốc, cường ngạnh cướp đoạt hô hấp của cô.
Lam Đóa không chịu nổi, càng thấy khó thở, cô sợ đến phát khóc.
Lạc Thành cũng nhận ra sự khác thường của cô, buông cái lưỡi ngọt ngào ra, ôm lấy thắt lưng của cô, đẩy cô khỏi lồng ngực, nhíu mi nhìn cô.
"Em khóc cái gì?" Không phải cô chủ động hôn anh sao?
"Anh … Anh … Anh … " Đầu lưỡi Lam Đóa đau nhức, nói chuyện cũng không lưu loát, "Anh ôm tôi làm gì? Tôi chỉ muốn xem xem cảm giác hôn anh như thế nào mà thôi, anh làm gì vậy?"
Lạc Thành có chút hậm hực nhìn cô vài giây.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô "Vậy bây giờ có cảm giác chưa? Chưa có tôi liền tiếp tục"
"Vâng . . . Cái kia, anh đừng hung dữ, cảm giác tốt mà . . . ." Mặt cô đỏ bừng nói một câu như vậy, che giấu ngực trái của chính mình đang oành oành đập loạn lên, kỳ thực bọn họ đều rất khẩn trương, cô tựa như tìm được báu vật mà ôm lấy bờ vai của anh, nghĩ muốn nằm ngốc một hồi trong ngực anh, "Vậy anh có cảm giác không?"
Lạc Thành không thể không có cảm gác, cô gái hiện tại đang nằm trong lồng ngực này khiến cho anh có cảm giác rất khác thường, nhưng khác ở chỗ nào thì anh không thể nói nên lời được.
Ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi của cô, Lạc Thành nheo mắt lại, "Em nói xem cảm giác của em khi hôn là gì?"
"Gì?" Lam Đóa kinh ngạc "Chuyện này có gì khác sao?"
Lạc Thành nhịn xuống ý cười trên môi, điều chỉnh một chút tư thế làm cho cô thoải mái để anh ôm vào trong ngực, "Em cứ nói, tôi không chán ghét, chính là kỹ thuật hôn quá kém, em rất ít hôn môi sao?"
Lam đóa hôn mê. . . . . .
"Tôi . . ." Cô cúi đầu, chôn ở cần cổ của anh, than thở nói: "Trước kia tôi cũng có bạn trai, nhưng mà cảm giác không thích hợp, hôn môi cũng chỉ cảm giác như thịt đụng thịt mà thôi, anh hiểu thịt đụng thịt là gì chứ? Tôi sợ đụng tới nước bọt trong miệng anh ta, hôn một chút tôi liền tránh đi, hai người chỉ tương kính như tân thôi, tựa như đang hữu nghị cùng làm cách mạng vậy, tình yêu như thế như chẳng có ý nghĩa gì vậy."
Lạc Thành không nói lời nào, anh cũng không hiểu biết về tình yêu.
Bàn tay tao nhã với lên bàn, lấy đồ uống nhấp một ngụm.
"Tiếp tục!" Anh thản nhiên nói.
"Còn có cái kia . . . . Cái kia . . . ’ Lam Đóa ở trong lòng anh cựa quậy một chút, nhíu mi nói, "Anh nghĩ ham muốn giữa nam nữ lúc đó là bản năng trời sinh sao? Chẳng lẽ là không yêu chon nên mới có cảm giác như thịt chạm thịt sao? Khi anh đi tìm mấy cô tiểu thư kia, anh nói một chút đi, có cảm giác gì? Anh cũng không thích cô gái kia mà, làm sao có thể cùng cô ta chứ? Trước kia thời điểm tôi cùng với bạn trai tôi, tôi không ngại anh ta ôm, nhưng mà rất kỳ quái nha, khi gặp anh ta ở những nơi khác tôi liền thấy khó chịu, rõ ràng là bạn trai của tôi nha, tôi có cảm giác tình yêu của anh ta giống như lưu manh vậy, anh nói xem ý nghĩ này có kỳ cục không?"
Lạc Thành lẳng lặng nghe, nghĩ muốn xem nhẹ phản ứng của vị trí nào đó trên cơ thể.
Anh là người đàn ông bình thường, chẳng qua là nhiều năm được huấn luyện nên đã tôi luyện khiến cho sức chịu đựng trở lên tốt lắm, không đến mức phát tác bừa bãi, cho dù là phản ứng cũng có thể cố gắng khống chế được.
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia khác thường, bạc thần của anh khẽ mở: "Em không yêu hắn ta."
Lam Đóa nghẹn lời, ngẫm lại, "Ừ!" một tiếng.
"Thật sự là tôi không thương anh ta, sau khi chia tay tôi khổ sở có hai ngày đã không có chuyện gì, hơn nữa nguyên nhân khổ sở vẫn là không có người mang vác đồ cho tôi cơ." Cô thành thực thừa nhận.
Lạc Thành mím môi, đem ly nước thả lại trên bàn.
"Lam Đóa!" anh nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Gì ạ?" Cô ngẩng đầu.
"Em có biết ở trên người đàn ông mà cọ tới cọ lui là chuyện vô cùng nguy hiểm không?" Anh giữ điệu bộ của người chính nhân quân tử, Lam Đóa á khẩu.
Cô "Ực!" một tiếng nuốt một ngụm nước bọt, mẫn cảm nhận thấy giọng nói của anh có chút mờ ám.
"Là anh chủ động ôm tôi, cũng không phải là tôi tự ngồi lên người anh nha . . ." Cô luống cuống chân tay muốn từ trên người anh nhảy xuống.
Cánh tay Lạc Thành đè chặt cô lại, ánh mắt đen tối của anh tràn ngập dục vọng nổi lên, nhìn xuống khiến cho Lam Đóa có chút nghẹn thở.
"Tôi có chút nghĩ không rõ ràng lắm, em giúp tôi lý giải một chút." Thanh âm của Lạc thành vô cùng dễ nghe vang lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái đang như đà điểu nằm trong lòng, thanh âm mang theo từ tính mê người, "Hẳn là không phải em không có bạn bè, tôi ở bên Anh 5 năm, tại sao em vẫn kiên trì không gián đoạn mà gửi mail cho tôi, em xác định được sau khi Lâm Hi Hi bị Vinson mang đi tôi nhất định sẽ có hứng thú với em, hoặc là nhất định chúng ta có thể gặp lại."
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, cánh môi Lạc Thành càng sát gần lại, tới gần cái bí mật trong lòng cô, "Trong thư chưa bao giờ em nói cảm giác của em với tôi là gì, chuyện vụn vặt như vậy em vẫn luôn báo cáo với tôi, tận đến khi em nói đến chuyện em đi xem mắt . . . . Mà tôi lại đột nhiên trở về nước, em giống như không có chút kinh ngạc nào."
"Lam Đóa, làm sao tôi lại có cảm giác, em có âm mưu từ rất lâu rồi?" Suy luận ăn khớp của anh cuối cùng cũng đưa ra một câu khẳng định.
Sắc mặt tiểu nữ nhân trong lòng đỏ bừng lên, đem tất cả những gì chột dạ đều bại lộ hết.
"Tôi . . . tôi gửi mail cho anh có gì kỳ quái sao? Các anh mang Hi Hi đi tôi còn lạc thú gì nữa chứ? Hơn nữa tôi gửi mail cho anh bằng hòm thư của công ty, anh trả lời một lần tôi mới biết anh vẫn còn dùng, cho nên mỗi lần mới gửi thư cho anh, anh không biết có một loại bạn bè tên là ‘thu dọn phế phẩm’ sao? Tôi có tâm tình tốt hay không tốt gì đều nói cho anh biết, méo mó có hơn không đúng không? Dù sao anh cũng không muốn quay về, anh ở bên Anh xa như vậy dù sao cũng không thể tìm tôi nói chuyện, vậy nên đương nhiên tôi sẽ không kiêng nể gì rồi." Cô bô bô nói một đống lớn, áp chế khuôn mặt đang nóng bừng lên, trợn tròn mắt nói.
Lạc Thành không nói lời nào, ánh mắt tối màu có chút mê ly, dừng ở cái miệng đang mấp máy của cô.
Hai người trong lúc đó chỉ có trầm mặc.
Thân mình Lam Đóa cựa quậy liên hồi, giờ phút này yên lặng như vậy, sắc mặt anh rất khó hiểu cũng không thèm nói câu nào, cô lại tựa như đang ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than.
Đột nhiên nhìn thấy anh cúi đầu xuống, Lam Đóa kinh ngạc, hít một hơi dài.
Lạc Thành cúi đầu hôn lên môi cô.
"Tôi vốn rất ghét những ai tự cho mình là đúng, nhất là phụ nữ tự cho là có thể chọc đến tôi" Lưu luyến ở trên cánh môi mềm mại của cô, Lạc Thành mơ hồ nói, "Ba năm trước khi em gửi mail tôi không hề có cảm giác gì, cuộc sống của tôi thực sự rất tẻ nhạt, không có thói quen ỷ lại ai đó, nhưng là sự ngạo mạn đó lại trở thành ỷ lại từ lúc nào, bất quá em cũng chỉ là một cô gái bình thường, làm sao lại khiến tôi có chút vướng bận chứ?"
Thanh âm của anh rất thấp, lượn lờ bay vào màng nhĩ của cô.
Lam Đóa say.
Kỳ thực mục đích của cô căn bản không phải là muốn dụ dỗ Lạc Thành, ngay từ đầu cô cảm thấy thực tò mò với người đàn ông lạnh lùng này, tựa như khi cô cảm thấy tò mò hành động Hi Hi trốn đi vậy, cô không phải là loại phụ nữ có dục vọng muốn chiếm giữ gì đó, người đàn ông này ngay từ đầu nếu không check mail lại thì cũng sẽ không có chuyện gì mà nói, chính là sau này cô lại muốn làm cho anh vui vẻ, muốn làm cho anh lộ ra nụ cười hiếm có.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian